Con chán ngán chản bố mẹ nhìn nhau như kẻ thù, con mệt mỏi với một mái ấm không có tiếng cười và sự hạnh phúc.
em năm nay 18 tuổi chuẩn bị thi đại học, câu chuyện của em không phải về tình yêu mà về gia đình, em muốn mọi người cho em lời khuyên vì hiện giờ gia đình em như địa ngục. Gia đình mẹ em ngày trước rất nghèo, do gia đình ngoại lúc trước y như gia đình em bây giờ nên mẹ em bỏ đi làm ăn xa và lập gia đình.
Ngày đó em còn nhỏ nhưng em đã nhận thức được gia đình nội đối xử với mẹ em rất tệ bạc, có hôm mẹ nhịn đói để xin cơm hàng xóm cho em ăn. Không những vậy mà em chồng, tức là cô em đã đánh mẹ, mẹ không chống trả vì một phần con nhỏ, một phần mẹ một thân một mình xứ lạ, do còn quá nhỏ nên em chỉ biết ôm mẹ khóc mà thôi. Tuy bị gia đình bên ba đối xử không tốt nhưng ba em thì khác, ba em thương mẹ nhưng không biết bên gia đình ba đối xử như vậy, sau này ba mới biết.
Mẹ lấy bố em về là chuỗi ngày khổ nhục cay đắng (Ảnh minh họa)
Rồi ba mẹ em cố gắng làm ăn, dần dần được một số vốn ba mẹ mở một quán cafe cũng được gọi là đông khách, từ lúc đó ba em hoàn toàn đổi khác. Trở thành một con người phung phí và vô tâm, không còn chăm lo làm ăn và đổ nợ. Em còn nhớ những ngày chủ nợ người ta tới đòi nợ, đòi giết ba em và còn đòi đập quán nếu không trả nợ, mẹ em phải năn nỉ người ta để mẹ em trả nợ từ từ.
Từ ngày đó trở đi mẹ em an không dám ăn mặc không dám mặc chỉ lo làm để trả nợ cho ba, vậy mà ba em vẫn không biết sửa sai. Cuộc sống gia đình em dần trở nên bế tắc. Ba mẹ em ngày nào cũng cãi nhau, suốt cả thời cấp 1 và cấp 2 của em là cảnh ba mẹ cãi nhau chửi nhau và cả đánh nhau triền miên, ngay từ nhỏ em đã cảm thầy sợ hãi chính gia đình của mình, có lúc em đã nghĩ tới việc bỏ nhà đi, nhưng nghĩ lại mẹ em đã không có được tình thương từ chồng rồi mà ngay cả con cũng không còn thì em không thể nào đi được.
Em cảm thấy mình càng phải cố gắng học hành và quan tâm đến mẹ nhiều hơn, nhiều hôm mẹ em bệnh mà không một ai ở bên, em cảm thấy thương mẹ nhiều lắm. Càng thương mẹ bao nhiêu em càng cảm thấy hận ba bấy nhiêu. Dù ba không làm gì có lỗi với em nhưng tình cảm ngày trước em dành cho ba đã không còn nữa, bây giờ em lớn rồi em chỉ lễ phép với ba cho tròn đạo làm con và để ba không chì chiết mẹ rằng không biết dạy em.
Hiện giờ thì kinh tế gia đình em có phần thoái mái hơn vì đã trả hết nợ và do mẹ em cố gắng làm lụng thức khuya thức hôm. Nhưng cuộc sống gia đình ngày càng tệ hơn, ba mẹ em sống chung với nhau nhưng lại như ở riêng. Em sống chung một nhà với mẹ, còn ba thì ở bên quán. Hễ mà mẹ em làm gì ba cũng kiếm chuyện chê bai này nọ. Bà còn chì chiết mẹ em nói là mẹ em đầu độc suy nghĩ của em trong khi 18 tuổi em đã tự biết suy nghĩ và làm những gì. Em đã cố gắng hóa giải cho ba mẹ nhưng tất cả chỉ là một con số không mọi người à.
Con ước gia đình mình được hạnh phúc như gia đình các bạn (Ảnh minh họa)
Chứng kiến sự im lặng và cái nhìn hận thù của ba mẹ dành cho nhau em chỉ muốn thoát khỏi cái địa ngục này. Tối nào mẹ em cũng khóc cả, em biết chứ nhưng không làm gì được ngoài việc hứa với mẹ sẽ học thật giỏi.
Em thật sự rất buồn, và cảm thấy sợ phải lập gia đình vì phải chứng kiến gia đình ngoại và gia đình mình như thế này, Bây giờ em rất cần lời khuyên của mọi người, em nên làm thế nào để có thề giúp gia đình mình trở nên thoải mái hơn. Em xin cảm ơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét