Chưa bao giờ tôi coi tình cảm là một thứ phù phiếm hay là một thứ "đại loại" nào đó. Tôi rất nghiêm túc khi quyết định yêu một ai đó bởi tôi luôn xác định yêu là cưới chứ không phải yêu là để chia tay, phải chăng vì vậy mà chia tay đối với tôi không phải là điều dễ dàng.
Tôi vẫn thường nghe nhiều việc con gái bây giờ yêu vài ba anh cùng lúc,đi chơi với anh này vẫn nhắn tin cho anh khác,nay hẹn anh này mai hẹn anh kia,hôm nay đi sinh nhật dẫn anh này,ngày mai đi liên hoan mang theo anh khác. Tôi không hiểu họ coi tình yêu là gì? Có lẽ họ coi yêu đương chỉ là một “món khoái khẩu” trong nhiều món ăn khác hoặc là họ nghĩ đơn giản,vui là được chứ chẳng cần nghĩ nhiều. Phải chăng những người như vậy họ sẽ dễ dàng chia tay một người khi họ không thích nữa,họ chán rồi hay cũng có thể người kia không còn đủ sức để “chiều” họ. Mỗi người có một cách sống,một cách yêu và một suy nghĩ khác nhau,việc họ yêu ra sao hay yêu như thế nào không phải là điều tôi quan tâm. Tôi chỉ đang nghĩ tới cảm xúc khi họ chia tay một người?
Một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra,yêu rồi chia tay rồi lại yêu…đó là quy luật của cuộc sống này. Ai cũng muốn yêu một người dài lâu và được nắm tay người đó đi đến hết cuộc đời nhưng điều ấy thật khó,xung quanh ta còn biết bao nhiều cám dỗ,bao nhiêu là tác động. Liệu chúng ta có đủ can đảm,dũng khí và đủ niềm tin vào mình để vượt qua những điều đó. Con đường nào đi cũng có đầy sỏi đá mà chúng ta chỉ đi bằng đôi chân của mình,việc bỏ cuộc là điều không thể tránh khỏi bởi chân chúng ta chảy máu,bởi chúng ta quá mệt mỏi hay chúng ta thấy bất lực trước những thử thách ở phía trước. Vậy làm sao để bước tiếp,lấy gì làm động lực đây?
Cảm xúc và lí trí của mỗi người cộng vào là một bài toán khó giải khó tìm ra đáp án đúng nhất,nó chỉ luôn luôn tồn tại ở mức xấp xỉ. Tim mách ta nên làm như thế này nhưng đầu lại lại kêu ta phải làm như thế kia,sự giằng xé giữa cảm xúc và lí trí là điều khó khăn để có thể đưa ra một quyết định “nên hay không nên?”, ‘làm thế này hay làm thế kia” nhưng dù chúng ta có quyết định theo cảm xúc hay theo lí trí thì quyết định đó cũng chưa phải là một quyết định đúng đắn hoàn toàn nó chỉ có thể ở mức lưng chừng,khó xác định rõ.
Tôi yêu anh,chưa bao giờ tôi phủ định điều đó. Tôi nhớ anh,tôi thừa nhận. Tôi thương anh,tôi khẳng định là như vậy… Nhưng có lẽ tất cả đã là những cảm xúc đã qua…nắng đã nhạt sau một ngày chói chang và oi ả bởi những cơn mưa ập đến bất chợt,bởi những cơn gió hòa vào trong nắng rồi lại đi nhanh chóng. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng khi nghĩ đến anh,không còn nồng nàn và sâu đậm,không còn cháy bỏng và nhiệt huyết.
Những cuộc điện thoại đường dài chẳng còn là điều mà tôi mong muốn,những dòng tin nhắn đầy ắp yêu thương nhưng tôi chẳng còn thiết tha. Tôi sống như một cô gái độc thân,niềm vui,nỗi buồn đều tự mình gặm nhấm. Tôi nhận ra mình không còn cảm xúc…với anh. Tôi hoang mang với chính những suy nghĩ của mình,tôi ngột ngạt và khó thở với điều đó nhưng tôi không thể làm gì. Tôi sống dối lòng,dối bản thân,tôi gượng ép mình…”còn yêu”! Tôi không thể nói với anh là tôi đã hết yêu anh rồi,tôi hiểu cái cảm giác ấy đau đớn như thế nào?
Tôi cũng lo anh sẽ làm những điều không thể kiểm soát bởi tôi biết anh đã từng làm chuyện để bản thân sau này phải hối hận… Nhưng tôi nên làm gì đây? Tôi không thể sống giả dối với cảm xúc của mình mãi được điều đó khiến tôi mệt mỏi và tôi thấy có lỗi với anh…Tôi càng không thể yêu thương thêm khi tình yêu trong tôi đã không còn nữa. Im lặng,nhắm mắt và quay đầu…đó là điều tôi nên lựa chọn hay chỉ đơn giản nói với anh hai chữ “hết yêu”?
Chia tay không phải là điều dễ dàng như tôi đã từng nghĩ. Không phải muốn là làm,thích thì yêu mà không thích thì nói chia tay. Người ta yêu nhau rồi tự nhiên thấy có trách nhiệm với nhau,lo lắng cho nhau từng chút một,cười khi thấy người ta vui và buồn khi thấy người ta khóc. Giận hờn là điều không tránh khỏi,thỉnh thoảng loạn nhịp trước người này hay mắt nhìn theo người kia cũng đều là điều tự nhiên,chỉ cần sau những điều ấy họ vẫn nhận ra đâu là tình yêu đích thực của mình,đâu mới là người mà mình muốn thương yêu thực sự thì mọi thứ lại trở về như cái vốn có của nó mà thôi.
Tôi không lạc nhịp tim trước một chàng trai khác,cũng chẳng có ai xung quanh tán tỉnh ngọt nhạt với tôi. Vậy mà cảm xúc trong tôi vẫn cứ cạn nhưng chẳng lẽ hết yêu rồi thì không còn cần trách nhiệm gì với nhau,hay chỉ là nói một câu “chia tay” là kết thúc cho một cuộc tình. Thương hại ư? Không,tôi không nghĩ mình thương hại mà chẳng thể nói một lời dứt khoát. Tôi chỉ nghĩ rằng hết yêu không có nghĩa là hết trách nhiệm với nhau,không có nghĩa là một lời rồi dứt khoát rồi thân ai nấy lo,đường ai nấy bước…Vậy đấy, nên chia tay đâu phải là điều đễ dàng.
Theo Guu.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét